Đà NẵngKhi chiếc màn chiếu 120 inch bừng sáng cùng cảnh mở đầu của bộ phim hoạt hình, lũ trẻ của điểm trường Tắk Pổ ồ lên háo hức, Hồ Hoàng Liêm mỉm cười mãn nguyện.
Đây là rạp chiếu phim trên núi thứ ba, Liêm (33 tuổi) cùng các cộng sự triển khai để gần 100 đứa trẻ của trường Phổ thông dân tộc bán trú tiểu học Trà Tập và mẫu giáo Phong Lan “lần đầu tiên biết phim hoạt hình là gì”.
Trước đó, anh đã làm hai rạp chiếu phim lưu động cho 70 học sinh của trường Dân tộc bán trú Vừ A Dính ở xã Trà Dơn, huyện Nam Trà My hồi tháng 1 và làng Canh Tiến, xã Canh Liên, Quy Nhơn, Bình Định đầu tháng 5.
Để tổ chức được mỗi rạp chiếu phim như thế này, nhóm của anh Liêm phải chở thiết bị, đầu chiếu, màn hình vượt hàng trăm km từ Đà Nẵng đến xã Trà Tập, huyện Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam. Đường sá hiểm trở, có những điểm phương tiện không thể đi vào được, mọi người phải cõng thiết bị vượt núi.
Ý tưởng lập trạm chiếu phim lưu động xuất hiện hai năm trước, khi Liêm bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của lũ trẻ vùng cao lần đầu nhìn thấy biển, thấy ôtô chạy trên đường trong điện thoại của anh. Câu hỏi “Đây là cái gì?” của một cậu bé khi chỉ vào tòa nhà cao tầng khiến anh quyết định hành động.
“Rạp chiếu phim là thứ gì đó rất xa xôi trong tâm trí của học sinh vùng cao, bởi các em chỉ biết đến con trâu, con gà, ngọn núi, con suối nơi mình sinh sống. Tôi muốn mang công nghệ lên núi, giúp các em có một tuổi thơ đặc biệt”, Liêm nói.
Nhìn gương mặt háo hức của học sinh khi lần đầu được xem phim hoạt hình cô giáo Trà Thị Thu, giáo viên điểm trường Tắk Pổ không khỏi xúc động. “Từ trước đến nay các con phải tự mường tượng về thế giới qua lời kể của thầy cô, còn nay được tận mắt nhìn thấy. Ngoài giải trí, máy chiếu còn là công cụ giảng dạy hiện đại, giúp chúng tôi có thêm các bài giảng trực quan về thế giới, thu hút trẻ đến trường thay vì cảnh đi từng nhà vận động”, cô Thu nói.
Từng có đoàn từ thiện đến hỗ trợ xây trường, tài trợ lương thực, đồ dùng học tập cho học sinh, nhưng nữ giáo viên nói nhóm của anh Liêm rất đặc biệt khi quan tâm đến đời sống tinh thần của trẻ nhỏ và bà con.
“Không chỉ mang rạp chiếu phim lên núi, đoàn còn mang tặng các em con diều, ôtô đồ chơi, gấu bông, khiến lũ trẻ hay gọi anh là “ông thần đồ chơi”. Từ học sinh đến bà con nhân dân ai cũng yêu quý và biết ơn nhóm”, nữ giáo viên bộc bạch.
Hồ Hoàng Liêm sinh ra trong gia đình nghèo ở Đà Nẵng. Từ bé, anh đã cùng cùng bạn bè trong xóm đứng xếp hàng từ trưa đến chiều để nhận thực phẩm, đồ chơi của các đoàn từ thiện. “Mỗi lúc nhận quà anh em tôi hào hứng lắm. Sau lại ước khi lớn sẽ giống các cô chú mang lại niềm vui cho người khác”, anh kể.
Lên đại học, Liêm tham gia các nhóm tình nguyện. Trong chuyến đi trao quà cho bà con ở xã Đại Sơn, huyện Đại Lộc (Quảng Nam), do trường đại học tổ chức năm 2009, thấy cảnh lam lũ, vất vả của người dân, chàng sinh viên năm hai muốn làm điều gì đó ý nghĩa. Về nhà, anh rủ vài người bạn thân lập Câu lạc bộ Nụ cười hồng Đà Nẵng, mong giúp đỡ các mảnh đời bất hạnh, học sinh nghèo trên địa bàn thành phố cho đến các vùng sâu, vùng xa của Quảng Nam như Tây Giang, Nam Trà My.
Ban đầu chưa có mạnh thường hỗ trợ, nhóm sinh viên đi bán kẹo, bán hoa, xin từng lon gạo, tổ chức các đêm nhạc đường phố để gây quỹ. Sau 5 năm hoạt động, ngoài việc trích lương làm từ thiện, nhiều mạnh thường quân ngỏ ý hỗ trợ, nhóm của Liêm bắt đầu tìm đến các điểm trường vùng sâu, vùng xa để lắp điện mặt trời, máy lọc nước, tạo sân chơi cho trẻ em.
“Càng đi, tôi càng thấy trên dải đất hình chữ S có nhiều nơi chưa có điện, nước sạch hay được tiếp cận công nghệ tiên tiến. Tôi muốn giúp họ thay đổi cuộc sống”, anh nói.
Năm 2016, Liêm và 13 thành viên của câu lạc bộ thay nhau vác 4 tấm pin năng lượng mặt trời nặng hơn 100 kg, vượt qua bốn quả núi trong 10 tiếng đến thôn 5, xã Trà Don, huyện Nam Trà My. “Leo núi, băng rừng khiến mọi người mệt và kiệt sức, chân tay xước xát, lấm len bùn đất, mồ hôi túa ra như tắm, nhưng biết bà con đang đợi, chúng tôi động viên nhau bước tiếp”, anh hồi tưởng.
Sau vài tiếng lắp đặt, ánh sáng điện đầu tiên từ bóng đèn bật lên lúc trời nhá nhem tối khiến người dân thôn 5 và đoàn từ thiện vui mừng, ôm nhau bật khóc. “Những năm trước trên địa bàn xã còn nhiều khu dân cư chưa có điện lưới, thiếu nơi vui chơi. Nhờ có nhóm anh Liêm, chúng tôi không phải dùng đèn dầu, cây nến để tránh màn đêm tối tăm”, ông Hồ Văn Ven, Bí thư đảng ủy xã Trà Don, nói. Đến nay những tấm pin năng lượng mặt trời đang hoạt động tốt, đảm bảo đủ chiếu sáng cho bà con của thôn.
Ngoài thôn 5, câu lạc bộ của anh Liêm cũng lắp đặt những trạm pin mặt trời ở 16 điểm khác, thắp sáng cho nhiều điểm trường và thôn bản ở Quảng Nam, Quảng Trị, Kom Tum, Gia Lai, Quy Nhơn…
Song hành cùng việc “cõng” điện, vác rạp chiếu phim lên bản, nhờ có sự tin tưởng của các mạnh thường quân trong và ngoài nước, Câu lạc bộ còn tổ chức các chương trình phẫu thuật cho các em nhỏ bị sứt môi, hở hàm ếch; giúp đỡ trẻ em, gia đình có hoàn cảnh khó khăn được đến trường; hỗ trợ các trại trẻ mồ côi; tổ chức phiên chợ 0 đồng, đưa thực phẩm đến tay gia đình khó khăn khi Đà Nẵng bùng dịch…
Anh Liêm cho biết bản thân anh và nhóm không nhận tiền ủng hộ. Toàn bộ chi phí phẫu thuật, tổ chức chương trình đều có hóa đơn và gửi trực tiếp cho các mạnh thường quân giải ngân, tránh điều tiếng.
Trung bình mỗi tuần, người đàn ông 33 tuổi tổ chức 2-3 chương trình nhân đạo nhưng vẫn phải cân bằng với công việc chính. “Tôi may mắn được gia đình và cấp trên ủng hộ, tạo điều kiện được đi làm từ thiện, nhưng bản thân cũng xác định rõ việc công – tư, tránh gây ảnh hưởng đến hiệu suất công việc”, anh nói.
Suốt 12 năm làm thiện nguyện, luôn có mặt ở những vùng khó khăn nên không ít lần Liêm rơi vào tình huống nguy hiểm như suýt bị đuối nước trong đợt lũ lịch sử ở miền Trung năm 2020 hay may mắn thoát khỏi trận lở đất ở Nam Trà My năm 2019.
“Có nguy hiểm quá không anh? Hay mình dừng lại”, vợ Liêm bày tỏ lo lắng khi biết tin chồng vừa thoát chết. Hiểu lo lắng của gia đình, nhưng anh vẫn làm vì biết còn nhiều mảnh đời khó khăn cần được giúp đỡ.
“Tôi không ngại đi xa, vất vả, chỉ sợ không thể giúp hết những người khốn khó. Khi nào không còn lời đề nghị hỗ trợ, nơi khó khăn nhất có điện, có nước, 100% trẻ nhỏ được tiếp cận tri thức, khi đó tôi mới cho phép bản thân nghỉ ngơi”, anh nói.
Sau khi hoàn thành ba rạp chiếu phim lưu động, tháng 9 tới anh Liêm dự định lập thêm một rạp ở vùng núi phía Bắc. Ngoài ra, người đàn ông 33 tuổi mong muốn lắp thêm trạm điện dùng pin năng lượng mặt trời, lập nhiều lớp học ứng dụng công nghệ hiện đại ở các vùng khó khăn, để bà con nhân dân và trẻ nhỏ có cuộc sống tốt hơn.
Quỳnh Nguyễn