Thái NguyênNhìn con rể ướt sũng mồ hôi, lội ruộng gánh lúa bà Cao Thị Thủy mỉm cười, nhớ lại ngày con gái đưa chàng trai xăm trổ này về ra mắt, năm 2018.
Hồi đó, Ngô Hà, 27 tuổi, đã có bầu bốn tháng, nhưng biết người yêu conxăm trổ đầy ngực và cánh tay, bà Thủy tỏ ra rất nghi ngại. Người mẹ tuyên bố chỉ cho phép cưới khi chàng trai tên Mạnh Tuấn xét nghiệm chứng minh không nghiện ma túy.
“Cháu đẻ ra bố mẹ nuôi chứ không chấp nhận để con lấy một thằng nghiện ngập”, bà Thủy, 45 tuổi ở Hiệp Hòa, Bắc Giang dứt khoát nói với con gái. Âm thầm nhờ người quen ở Thái Nguyên điều tra, bà biết thêm chàng rể tương lai có quá khứ không hay, bà càng lo.
Mạnh Tuấn, chàng trai quê Thái Nguyên có chút chạnh lòng, nhưng làm theo ý mẹ người yêu. Những ngày ở nhà Hà, anh vào bếp nấu ăn, phụ xếp củi, quét nhà… “Nó khéo lấy lòng lắm, việc gì cũng lăn vào làm”, bà Thủy nhớ lại. Khi kết quả xét nghiệm cho thấy anh khỏe mạnh, Mạnh làm rể Bắc Giang, dù bố mẹ vợ chưa thực sự yên lòng.
“Tôi hiểu lý do mọi người không thiện cảm với mình. Đến tôi còn từng nghĩ mình là một thằng đàn ông tồi, thì làm sao đòi hỏi mọi người thương yêu ngay được”, Tuấn kể.
Mạnh Tuấn lớn lên ở TP Thái Nguyên cùng với những lần lên cơn nghiện ma túy của người cha. Khi bố mất, mẹ con anh bị những người xung quanh xa lánh, phải đưa nhau về nhà ngoại sống. Người mẹ làm nghề dọn rác nuôi ba đứa con. Học đến lớp 9, Tuấn phải nghỉ học đi đội than, vác hàng thuê ở biên giới, lái công nông, bốc vác… mưu sinh. Năm 2011, anh lập gia đình, có một bé gái, nhưng cuộc hôn nhân đầu kết thúc chóng vánh.
Đổ vỡ hôn nhân cùng những tháng ngày phiêu bạt kiếm sống khiến chàng trai trở nên ngang bướng, bất cần.
Năm 2016, Mạnh Tuấn tình cờ gặp Hà, cô nữ sinh trường cao đẳng Y xinh xắn. Anh tới bắt chuyện nhưng cô gái chỉ đáp nhát gừng rồi tránh mặt. Biết mình không xứng và một quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, chàng trai chỉ dám âm thầm theo dõi cô trên mạng xã hội.
Nửa năm sau, hai người gặp lại. Có cơ hội nói chuyện nhiều hơn, Hà thấy Mạnh Tuấn hài hước, dễ gần, khác hẳn vẻ ngoài ngổ ngáo. Còn chàng trai chính thức “trồng cây si” ở phòng trọ cô gái, tìm đủ cách tiếp cận.
Có lần, khi Hà kết thúc đợt học việc ở một bệnh viện tại Thái Nguyên, 3h đêm mùa đông, Mạnh Tuấn mặc kín mít, tình nguyện chạy xe 50 km đến đón. Anh phụ Hà thu dọn đồ đạc, chở về quê. Hà có chút rung động vì sự nhiệt tình và quyết tâm của chàng trai nhưng nghe một người bạn kể quá khứ của anh, cô vẫn sợ.
Đầu năm 2017, ông nội Hà điều trị ở bệnh viện K Trung ương. Đến mùa gặt, gia đình bận nên cô gái thay người thân xuống Hà Nội chăm. Biết tin, Mạnh Tuấn chạy xe máy từ Thái Nguyên xuống, mua sữa vào thăm hỏi rồi về. Vài ngày sau, anh thuê nhà nghỉ gần cổng viện, ở lại phụ Hà chăm ông. Sức con gái, phải chạy đôn đáo khắp viện, nay có người san sẻ, cô gái miễn cưỡng nhận sự giúp đỡ.
Suốt một tháng liền, cứ 7h sáng, Mạnh Tuấn từ nhà nghỉ vào viện cùng Hà đi mua nước nóng, mua cháo, đưa ông đi khám và làm đủ thứ việc không tên để chăm sóc người bệnh. Anh nói dối ở nhà người quen để bạn gái đỡ bận lòng. Nhiều lần, vì có việc gấp, buổi tối anh chạy xe máy về Thái Nguyên rồi ngay trong đêm lại quay xuống Hà Nội để sáng kịp gặp Hà. Cho đến một ngày, thấy anh bảo vệ bệnh viện có tình ý với người mình thương, Mạnh Tuấn lập tức “đánh dấu chủ quyền”. Anh kéo tay cô, rủ đi mua đồ, mua cháo… tỏ ra là một đôi.
Cô chú Hà chứng kiến sự nhiệt tình của Mạnh Tuấn cũng “động lòng” bảo cháu gái “thời nay xăm trổ cũng bình thường, quan trọng là biết thương yêu, tôn trọng mình”.
“Vì những gì anh ấy thể hiện, tôi đồng ý nhận lời yêu”, Hà nói.
Tuy vậy, cô vẫn giấu bố mẹ, nói dối lên Thái Nguyên làm để được bên người yêu. Hai người cùng nhau tích góp chuẩn bị cho đám cưới.
Được nhà ngoại cho cưới, nhưng Mạnh Tuấn vẫn sợ hình xăm khiến bố mẹ vợ bận lòng. Giữa mùa hè, trời nắng như đổ lửa, về nhà vợ làm đủ việc nhà nông, Tuấn không dám mặc áo phông.
“Mãi đến một lần ra giếng làm thịt gà, nóng quá, tôi cởi áo ra, đúng lúc bố vợ về. Thấy bố mẹ vẫn giữ thái độ bình thường, tôi mới hay ông bà biết về hình xăm của mình từ lâu. Kể từ đó tôi mới dám mặc áo cộc”, anh cười kể. Về nhà ngoại, anh đi chợ nấu cơm, đi bơm nước hay trồng lạc, ném mạ, chở phân bón với ông bà, gánh lúa với bố mẹ vợ. Từ ngày cưới vợ đến nay, mùa gặt nào Mạnh Tuấn cũng chạy xe máy về phụ nhà vợ.
“Có lần 8/3, nó chạy xe từ Thái Nguyên, mua một bó hoa hồng về tặng tôi. Quan trọng là con rể rất thương và chiều vợ con. Là mẹ, tôi cũng yên tâm”, bà Thủy nói. Người mẹ thừa nhận, dù biết mình không sai, nhưng nghĩ lại vẫn thấy chút áy náy về việc bắt con rể đi làm xét nghiệm.
Thi thoảng Mạnh Tuấn và vợ nghe hàng xóm chép miệng nói sau lưng “rõ xinh nhất làng, học hành tử tế mà lấy thằng chẳng ra gì”. Có lần hai vợ chồng về ngoại, con ốm, Hà bảo chồng đi mua xi lanh để bơm thuốc, nhưng quầy thuốc bảo hết. Cô vợ nhờ em trai đi mua cũng hàng đấy thì được. “Có lẽ người ta nghĩ anh xăm trổ, mua xi lanh để chích ma túy”, Mạnh Tuấn cười buồn.
Biết chồng chạnh lòng, Hà luôn nói với anh: “Người ta càng khinh mình càng phải nỗ lực chứng minh cho họ thấy họ đã sai”. Cô cũng khẳng định không quan trọng hình thức, gia cảnh, chỉ cần chồng tôn trọng và yêu thương. Sự khích lệ của vợ và đứa con chào đời giúp anh chồng chăm chỉ làm ăn, sống điềm tĩnh hơn.
“Giờ ai cũng khen thằng Tuấn tu chí làm ăn, bảo không ngờ nó thay đổi nhiều thế. Nhìn các con hạnh phúc, biết chăm lo kinh tế gia đình, tôi mãn nguyện”, bà Nguyễn Thị Hiển, 56 tuổi, mẹ anh, nói.
Anh không còn tụ tập bạn bè nếu vợ không đi cùng, không đi đánh bài với hàng xóm như trước. Nghe vợ góp ý, Anh Tuấn mua quà tặng mẹ đẻ trong các dịp sinh nhật, lễ Tết, quan tâm con gái riêng hơn.
Anh nhờ mẹ vay tiền để mở cửa hàng sản xuất thực phẩm. Covid bùng phát khiến vợ chồng mắc khoản nợ hơn 300 triệu đồng. Ban đầu, Hà cáu gắt với chồng, mắng con. Nhưng bình tĩnh lại, cô động viên anh “tiền mất có thể kiếm lại được, không thử sao biết mình làm được đến đâu”.
Rồi họ chắt bóp chút một, tìm cách cải thiện thu nhập. Mạnh Tuấn cùng với những người bạn bán hàng trên sàn thương mại điện tử nước ngoài, còn vợ bán hàng online. Đến nay, họ có một con gái bốn tuổi, một con trai gần hai tuổi khỏe mạnh, “giống bố như đúc”. Cả hai đều tin, tình yêu và quyết tâm sẽ giúp họ có cuộc sống tươi sáng hơn.
“Anh chưa bao giờ hết quan tâm, chiều chuộng tôi. Vậy nên có hai con, tôi vẫn thấy mình trẻ thơ lắm. Tôi may mắn khi cưới được một người tuy vẻ ngoài có phần ngổ ngáo, nhưng trái tim ấm áp”, Ngô Hà cười nói.
Phạm Nga