Bắc GiangCái lạnh cuối Xuân vẫn buộc Ngọc Hân phải mặc 4 lớp áo, dù cô gái quê Long An từng trải qua hai mùa đông miền Bắc.
“Năm đầu ở đây, tôi phải mặc nguyên cái áo khoác dày cộp đi ngủ mà vẫn run cầm cập. Lúc đó nghĩ, chắc tôi sẽ không chịu nổi quá ba tháng”, Ngọc Hân, 29 tuổi, kể. Vì yêu chàng trai khuyết tật Lê Văn Thành mà cô gái từng là quản lý một tiệm spa ở Sài Gòn quyết định ra Bắc và nguyện cả đời ở lại Việt Yên, Bắc Giang để chăm sóc anh.
Ngọc Hân và anh Lê Văn Thành, 33 tuổi, quen nhau hơn 5 năm trước, khi cùng tham gia một chương trình tình nguyện hỗ trợ đồng bào lũ lụt ở miền Trung. Ngoài thời gian tình nguyện, nhóm cùng học tiếng Anh, kỹ năng mềm. Nhiều lần Ngọc Hân để ý thấy Thành dành cả buổi sửa máy tính, hướng dẫn các bạn khác. “Anh là người yếu thế nhưng rất thông minh, luôn muốn giúp đỡ người khác”, Hân nhận xét.
Anh Thành cũng rất ấn tượng và bất ngờ khi thấy cô tình nguyện viên nhỏ vác trên vai những bao tải hàng nặng, đi phăm phăm. Đứng trước đám đông, cô nói lưu loát và sẵn sàng tranh luận để bảo vệ quan điểm.
Chiều chiều, chàng trai lăn xe đi dạo, Ngọc Hân thường tới đẩy xe giúp. Những buổi đó, hai người nói đủ thứ chuyện trên đời. Thành kể mình bị một trận sốt lúc 5 tháng tuổi nên liệt đôi chân. “Anh lạc quan vì được gia đình yêu thương, bạn bè hỗ trợ, chưa từng bị bắt nạt”, chàng trai tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin ở Hà Nội, chia sẻ. Biết cô gái quê Long An mồ côi từ nhỏ, sớm tự lập, anh hiểu vì sao cô có cá tính và mạnh mẽ hơn những người khác.
Sau đợt đó, Ngọc Hân ra Bắc thăm Thành một lần. Anh cũng vào TP HCM gặp cô một chuyến. Những cuộc gọi, nhắn tin thâu đêm. Thành “chỉ ước được mọc cánh” để bay đến thăm Hân, để được biết cô đang buồn, vui, vất vả thế nào. Vào những ngày lễ Tết, có bố mẹ, anh chị em ở bên, Thành xót Hân cô đơn một mình. Còn Hân cũng bớt mệt mỏi hơn sau một ngày làm việc, mỗi lần nghĩ đến anh Thành.
“Nhận ra mình thích anh nhiều rồi, tôi lo sợ không dám nói với ai. Không phải tôi sợ bị tổn thương mà sợ anh Thành tổn thương”, Hân nhớ lại. Sau những đêm mất ngủ triền miên, cô xác định Thành sẽ là bến đỗ đời mình và vì yêu một người đặc biệt nên cũng chấp nhận thử thách đặc biệt.
Thành không nghĩ vậy. Anh từng có tình cảm vài người trước đó nhưng không thành vì sợ làm khổ họ. Khi đã biết rõ tình cảm của Ngọc Hân, Thành bảo với cô qua điện thoại: “Giá như anh bình thường, anh sẽ chăm sóc em suốt đời”. Chỉ đợi có thế, cô gái đáp vội: “Ngoài việc không đi dạo được cùng em bằng đôi chân, thì anh không khác gì người bình thường hết”. Rồi cô tự xem câu nói khi nãy của chàng trai là lời tỏ tình. Lời Hân nói giúp Thành gạt bỏ mặc cảm về chính mình, mạnh dạn xích lại gần người yêu.
Hai người hùn tiền mở một tiệm spa trong TP HCM để Ngọc Hân quản lý, đợi khi tài chính ổn định sẽ về chung một nhà. Nhưng tiệm đang trên đà phát triển thì Covid bùng phát, phải đóng cửa. Hân tự trách mình làm chậm cơ hội để hai đứa được gần nhau. “Ít nhất là mình vẫn chưa mất hết. Anh vẫn ở đây, mình sẽ làm lại tất cả, cùng với nhau”, anh Thành nhắn cho bạn gái khi cô vừa bán lại cửa tiệm.
Anh khuyên Ngọc Hân ra Bắc khởi nghiệp từ công việc liên quan đến bếp núc, vì cô nấu ăn ngon và để hai đứa không phải xa nhau thêm nữa. “Đây là một quyết định lớn, chỉ sau quyết định yêu anh Thành nhưng vì tình yêu to hơn nỗi sợ, tôi chọn ra Bắc”, cô kể. Thuyết phục người yêu về quê mình, nhưng Thành vẫn không dám tin cô đồng ý.
Mùa thu 2020, Ngọc Hân đáp chuyến bay từ TP HCM ra Bắc, rồi đi xe khách về Việt Yên. Nghĩ đến tương lai mơ hồ, cô lo lắng, nhưng nghĩ tới có người đang chờ mình lại háo hức. “Lúc gặp mặt, hai đứa chỉ nhìn nhau cười thôi. Anh cứ nắm tay tôi hỏi ’em có mệt không, có đói không’, vụng về nhưng đáng yêu lắm”, Hân nhớ lại
Cả hai quyết định mở quán trà sữa và đồ ăn vặt. Vừa tập làm chủ một cơ sở kinh doanh, vừa làm quen với cuộc sống mới, Hân xác định phải nỗ lực gấp nhiều lần trước đây. Từ một quản lý spa, giờ cô cả ngày chúi đầu vào bếp, chạy bàn, kiêm cả thợ sửa điện, nước. Anh Thành nghỉ dạy tiếng Anh phụ cô mở quán.
Mỗi lần cho ra một món mới Hân bắt cả nhà người yêu thử đi thử lại cả chục lần vì sợ bị khách chê. Những ngày đầu bán hàng, đêm nào Hân cũng khóc thầm, phần vì vất vả, phần vì nhớ nhà, rồi phải làm quen với nhiều thứ mới trong cùng một lúc.
Ở miền Nam, Hân quen ăn các món xào, rán, nhưng ở quê người yêu, mọi người thường ăn cơm với thịt, rau luộc. Không quen, những ngày đầu cô ăn rất ít. Mùa đông miền Bắc cô mặc áo phao đi ngủ, tay chân lúc nào cũng run lẩy bẩy. Người nhà nhờ lấy cái chén, Hân lại đi lấy cái bát. Đôi lúc, gọi tên các vật dụng trong bếp cũng khiến cô gái lộn tùng phèo. “Giờ tôi lại ghiền mấy món luộc, thấy tốt cho sức khỏe. Mùa đông cũng không còn quá ám ảnh nữa”, cô nói.
Sự xuất hiện của Ngọc Hân đã thay đổi cuộc đời Thành. Dù được gia đình bảo bọc, bạn bè yêu thương, trước đây, anh thường muốn vượt qua khó khăn một mình. Mọi nỗi tổn thương đều không nói ra. “Từ khi gắn bó với Hân, chúng tôi có thể tâm sự, chia sẻ mọi điều, học hỏi lẫn nhau. Dù cực khổ hay hạnh phúc, chúng tôi giờ đã có đôi, cùng nhau trải nghiệm”, anh nói.
Sau hai năm kinh doanh trồi sụt vì Covid, nay quán của Ngọc Hân và anh Thành lúc nào cũng đông khách. Ở đó, Thành lúi húi pha trà, đón khách, bạn gái anh vừa chế biến đồ ăn, đồ uống, vừa chạy bàn. Nỗ lực của cả hai, đặc biệt của Hân khiến cả gia đình Thành càng thêm quý mến cô.
“Không chỉ nỗ lực hết mình để cùng xây đắp tương lai, chị không hề ngại thể hiện tình cảm với anh trai tôi. Đi đâu hai người cũng vui vẻ chứ không sợ mọi người để ý. Tôi tin anh mình đã tìm được đúng người để cùng vun đắp tương lai”, Lê Tuân, em trai út của anh Thành kể.
Hai người dự tính khi Covid qua đi, hoạt động kinh doanh hiệu quả hơn, sẽ tổ chức một đám cưới, đánh dấu một thanh xuân dám yêu, dám nỗ lực để được ở bên nhau.
Phạm Nga